Anh à, chẳng lẽ cuộc sống là như vậy sao anh? Chẳng lẽ khi yêu một người nào đó là sẽ nhận lại đau khổ như thế này sao anh? Lúc anh đến, cuộc sống của em đã bước sang một trang mới, đầy niềm vui và mơ mộng. Em mơ một ngày sẽ được ở bên anh mãi mãi, mơ một ngày sẽ là mẹ của những đứa con anh, mơ về một tương lai tốt đẹp mà anh và em đã bàn đến, và em tin nữa, tin tất cả những gì anh nói với em. Rằng anh sẽ mãi mãi yêu em như vậy, rằng chỉ có thể hơn bây giờ chứ không bao giờ là ít đi, em đã tin tất cả anh à. Giờ đây, một mình em lại phải chống chọi với những nỗi đau mà niềm tin đó mang lại, em phải làm gì đây với những ngày tháng còn lại khi không còn anh bên cạnh nữa?
Đây có lẽ là lần cuối cùng em nói với anh lời chia tay, vì thật lòng, em muốn thế. Em đã cố gắng dặn bản thân mình rằng hãy hạnh phúc với những gì mình đang có, hạnh phúc với thứ tình cảm ban phát mà anh đã dành cho em trong thời gian vừa qua, em đau lắm khi chẳng còn lại gì cả, em trắng tay cho tình cảm đầu đời ngu ngơ khờ dại của mình. Nhưng đổi lại em cũng có một khoảng thời gian thật hạnh phúc, dù là ngắn thôi, còn lại là nước mắt, chỉ có nước mắt em đã rơi cho những lần anh vô tâm, anh lạnh lùng, em đã cố gắng rất nhiều để dối lòng mình rằng, em vẫn còn anh bên cạnh, vẫn chưa mất anh đâu, vì anh yêu em nhiều thế cơ mà, rồi em cũng tự nhận ra rằng, tất cả chỉ là lừa dối, là sự thương hại cho một đứa như em.
Em phải làm gì đây hả anh? Phải làm gì để vượt qua nỗi đau quá lớn với đứa con gái 18 tuổi này hả anh? Sao anh không cố gắng giữ em lại hả anh? Sao tình cảm chúng mình lại như thế này hả anh? Em cần lắm lời vỗ về của anh, cần lắm sự che chở của anh, cần lắm vòng tay ấm áp của anh, dù rằng nó đã chẳng còn ấm áp nữa. Anh à, chẳng lẽ em yêu anh nhiều như thế mà anh cũng không biết hả anh? Em đang đau lắm, như có ngàn mũi dao đâm vào tim em vậy, em hiểu thế nào là mất đi nụ cười, hiểu thế nào là mất đi một phần quan trọng trong cuộc sống của mình, không phải là một phần, mà là tất cả. Anh là tất cả của em, là tất cả anh biết không? Thiếu anh em cảm thấy sợ hãi, thấy trống trải và cô đơn lắm anh biết không? Em sợ rồi nỗi đau này sẽ chẳng bao giờ nguôi trong lòng em được, em khao khát được tự do hơn bao giờ hết, em khao khát được trở lại là em như ngày nào, anh ơi!
Em không thể nào ngừng lại việc nghĩ về anh hết, càng không thể tin rằng anh lại như thế này nữa, anh đã rất yêu em mà, đúng không anh? Tại sao em lại đánh mất tình yêu của em như thế này chứ, hay vì anh đã không muốn giữ em lại nữa cho cuộc sống của anh? Có lẽ là lí do thứ hai đúng không anh? Là do anh đã không còn muốn giữ em lại nữa rồi, do em cứ cố chấp mà tin rằng anh vẫn còn yêu em như lời anh nói, em đau quá!
Sao không một lần anh nói cho em biết rằng anh không còn yêu em nữa, để em còn nhẹ lòng mà quên anh... (Ảnh minh họa)
Em đau đến chết đi được, em muốn giải thoát khỏi cuộc sống bây giờ, em muốn tìm lại cuộc sống em lúc trước. Cũng lại là lúc trước, lại là lúc trước, lúc trước là cái gì chứ, là yêu, là sai lầm, là đau sao? Tại sao cứ phải là lúc trước, là vì lúc trước em có anh, em có anh, có tình yêu và sự quan tâm của anh, có được sự nâng niu của anh, đến đây em đã không còn đủ sức mà viết tiếp nữa rồi, em cảm giác được em đang chết dần đi trong sự tuyệt vọng và đau khổ. Ai có thể chia sẻ với em nỗi đau này chứ, ai có thể mang lại cho em cảm giác mà em đã từng có khi anh ở bên cạnh em chứ?
Cuộc sống này bất công với em quá, em đã yêu anh, thương anh, đã hi sinh tất cả cho tình yêu của mình mà, anh nhận ra được điều đó đúng không anh? Sao anh lại nhẫn tâm mà chà đạp lên tình cảm của em như thế hả anh? Sao anh có thể quay lưng với em như vậy hả anh? Sao anh có thể thờ ơ trước nỗi đau của em như vậy chứ? Em không biết anh nghĩ gì hết, thật sự không biết, em không biết với anh tình yêu là như thế nào nữa, không biết, với anh, em là gì nữa, là một món đồ chơi khi chưa có thì nâng niu, có rồi thì sẵn sàng vứt bỏ sao? Em biết, anh của em không phải là người như vậy mà, đúng không anh? Anh hãy làm gì đó để chứng minh là anh còn yêu em , được không anh? Anh làm gì đó được không anh?
Em đang mất anh, mà không, đã mất anh từ lâu lắm rồi, từ lúc em quyết định trao cho anh tất cả, em đã mất anh rồi, những thứ mất đi sẽ không bao giờ lấy lại được cả, em phải chấp nhận điều đó, đúng không anh? Phải chấp nhận rằng em đã là của anh, để mặc anh làm gì thì làm, phải không anh? Em đau anh à, đau lắm, những nỗi đau chỉ có thể cảm nhận được bằng cảm giác thôi. Em cần anh biết bao nhiêu anh có biết không anh? Cần anh hơn tất cả cuộc sống này, cần anh như con người cần thở vậy, em không thể tưởng tượng được em sẽ bắt đầu ngày mai như thế nào, không thể tưởng tượng được, cuộc sống không có anh sẽ như thế nào hết, làm sao để em biết được anh vẫn vui vẻ hay có một chút gì đó buồn vì không có em ở bên hả anh?
Lúc này là thích hợp để anh đến với một cuộc sống mới mà không có em đúng không anh? Anh đã quá mỏi mệt với tình cảm của mình rồi, đúng không anh? Em muốn khóc quá, em muốn nói cho anh hiểu cảm giác của một người yêu một người mà không được đáp lại là như thế nào quá! Em sẽ cố gắng vượt qua cảm giác như thế này, anh nhé, em sẽ cố gắng thể hiên mình là một người cứng cỏi để anh chẳng phải bận tâm đến em nữa, và quên đi một người không hiểu cho tình yêu của em.
Em quên anh thôi, cả trong hành động và lời nói. Mối tình đầu của em!
